làm đến khi em biết mới thôi

1. Chữ đầu câu viết hoa. 2. Tên riêng viết hoa. 3. Hai chữ tiếp nối nhau chỉ cách nhau một khoảng trống. 4. Dấu chính tả như chấm (.), phẩy (,), hỏi (?), than (!), ba chấm (…), luôn luôn đi liền theo ký tự trước và cách ký tự sau một ký tự trống. 5. Tránh làm biến dạng từ theo phong cách thiếu nghiêm túc, khó hiểu. 6. 1. Uống nhiều nước giúp trị đau lưng kinh nguyệt. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng nếu phụ nữ không cung cấp đủ nước cho cơ thể sẽ có nguy cơ gặp phải tình trạng mỏi mệt, gây co thắt làm đau lưng. Vì thế, bạn nên uống đủ nước mỗi ngày để có thể giảm thiểu Một số chị em lại cho biết là họ thường xuyên cảm thấy một cơn đau ngắn và nhói, kéo dài rất ngắn giữa chu kỳ kinh. Thử tìm hiểu xem cơn đau của bạn nằm trong nhóm triệu chứng nào. Tuy nhiên, kiểm tra rụng trứng thông qua xét nghiệm hiện là cách xác định ngày rụng trứng chính xác nhất. Sau khi rụng trứng Chính phủ Indonesia vừa ra lệnh cấm tất cả các loại siro và thuốc dạng lỏng sau cái chết của gần 100 trẻ em do tổn thương thận cấp tính trong năm nay. 99 trẻ tử vong do tổn thương thận cấp: Indonesia cấm tất cả các loại siro Thế hệ trẻ sau này, có thể các em có điều kiện tiếp cận tốt hơn nhưng kinh nghiệm và ý thức còn non nớt, liệu các em đã đủ trí lực nhận biết đúng sai. Tôi thành tâm mong bạn, trước khi đặt bút viết hay nghĩ đến những hệ quả của nó. Musique Du Film Rencontre Du 3eme Type. ☆ 36. Năm mới đến rồi, cùng nhau chúc mừng Kỳ thực Chu Hoằng cũng không thực sự thấy phát chán, chỉ là hàng tết đặt mua cho năm mới cũng đã làm cho hắn bận rộn đến mức chân không chạm đất rồi, cơ mà khi trò chuyện với Trương Cảnh Minh, tự dưng sẽ rất ngạo kiều mà thôi. Cái gọi là nghỉ đông, tự nhiên là về nhà ăn tết, nhưng quanh năm suốt tháng trong nhà chỉ có hai ông cháu, cũng hơi vắng lặng, mặc dù không náo nhiệt, đã có chân tình ở đó, một dạng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ. Chỉ là năm mới đầu tiên sau khi quen Trương Cảnh Minh, không thể chúc mừng cùng anh, trong lòng có chút thẫn thờ, lúc này đây, Chu Hoằng chủ động gọi điện cho Trương Cảnh Minh. Bầu trời đêm trừ tịch sáng rực rỡ, Chu Hoằng chậm rãi bước đi thong thả trong đường hẻm, trên gương mặt thanh nhã có nụ cười nhè nhẹ ấm áp, khi cuộc gọi được thông, lúc nghe một tiếng “Alo” trầm thấp dễ nghe của Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng không khỏi hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói câu “Năm mới hạnh phúc.” Bên kia Trương Cảnh Minh thoáng khựng lại, cũng nói một câu “Năm mới hạnh phúc”, trong giọng nói trầm thấp như đàn cello lộ ra nét sung sướng non nớt, càng thêm làm lòng người nhộn nhạo. Tim Chu Hoằng lập tức bị tình cảm ấm áp căng đầy, chỉ là trong nháy mắt, trong đầu hắn liền tưởng tượng ra biểu tình lúc này của Trương Cảnh Minh, mắt nhất định là nheo lại, bên trong đều là ôn nhu, còn có một chút xíu xấu hổ nữa, đôi môi màu nhạt nhất định sẽ mím, hơi nhếch lên, nụ cười độc nhất vô nhị. Có lẽ anh sẽ ưỡn thẳng lưng đứng trước cửa sổ sát đất, tay cắm túi quần cúi đầu ngắm thế giới bên dưới, gương mặt đẹp trai bởi vì khuất bóng mà phân nửa chôn trong bóng tối, trong bóng tối đôi mắt nhất định so với màn đêm thâm trầm còn đen hơn, so với bảo thạch sáng chói nhất còn sáng hơn. Chỉ là nghĩ thôi, đều nhịn không được muốn sa vào trong đó, Chu Hoằng gương mặt phiếm hồng, hắn rụt người thở ra một ngụm sương trắng, đang định nói, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, mặc dù trong lòng đại khái đã có kết quả, nhưng vẫn hỏi “Anh ở nhà à?” Bên kia rất im ắng, không giống náo nhiệt bên này. “Ừ.” “Một mình?” “Ừ…” Chu Hoằng nhịn không được có chút không nỡ, không nhịn được nói “Tết năm tới, em và anh cùng chúc mừng.” “… Ừ, anh nhớ kỹ rồi.” Chu Hoằng không đáp lời, nụ cười trên mặt còn đẹp hơn pháo hoa trên bầu trời. Chu Hoằng chưa từng nghe Trương Cảnh Minh đề cập đến người nhà của anh, anh không nói hắn cũng sẽ không hỏi, chỉ là trực giác trong lòng cho biết anh và người nhà tựa hồ có hiềm khích, lần nọ ở trong xe cũng đã nghe anh nói chung quanh anh cũng không có nhân tố có thể kiềm chế anh, chắc cũng là không hòa thuận với người nhà đi, chỉ là không ngờ lại đến tình trạng ngay cả tết nhất cũng không trở về. Hết tết, thời gian còn lại cũng chỉ trong một cái búng tay thôi. Tay xách hành lý, Chu Hoằng vừa đi ra ngoài cửa, vừa nói với tiểu lão đầu đi theo sau “Đừng ra ngoài nữa”, hắn có chút không nỡ, “Tiền con gửi cho ông đừng có xài tiết kiệm quá, ăn no uống ngon con cũng yên tâm hơn, lần sau không biết lúc nào con mới về được, công tác bề bộn nhiều việc, nhưng chỉ cần có thể thì con nhất định sẽ về, điện thoại di động đừng để lung tung, để tránh con gọi điện thoại về không ai nghe con sẽ lo lắm…” “Được rồi được rồi, xong chưa, đúng là giống bà nội mày, cứ lải nhải suốt!” “…” Bởi vì sợ Trương Cảnh Minh không có thời gian, Chu Hoằng không có thông báo cho anh trước tin hắn đã về, ra khỏi trạm xe, thì trực tiếp ngồi taxi chạy về nhà. Sắp được gặp người mình ngày nhớ đêm mong, nụ cười trên mặt Chu Hoằng có làm sao cũng không thu được, hắn đang chờ đợt thang máy sau, chờ khi cửa thang máy mở, không khỏi sửng sốt, bởi vì nhìn thấy Lưu Vũ Thần từ bên trong đi ra, Chu Hoằng vội vã chào hỏi, còn chúc mừng năm mới. Lưu Vũ Thần cũng cả kinh, lập tức cười, chào hỏi, sau đó quan sát trang phục phong trần mệt mỏi của Chu Hoằng, nói vài câu như có như không, liền phất tay cáo từ. Gặp Lưu Vũ Thần, liền nghĩ đến mấy người bạn của Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng buồn khổ thở dài, xách theo hành lý gục đầu tiến vào thang máy. Đã tận lực đè tiếng cửa mở đến mức thấp nhất, nhưng khi rón rén qua huyền quan, vẫn thấy Trương Cảnh Minh đang đứng trước quầy bar, cầm một ly rượu nghiêng người hơi kinh ngạc nhìn qua. Chu Hoằng có vẻ hơi thất vọng, để hành lý dưới đất, không chờ giơ chân lên liền mở miệng, “Lỗ tai của anh thật thính.” Trương Cảnh Minh đã sớm để ly rượu xuống đi nhanh tới chào đón, hai cánh tay gầy gò bền chắc nâng lên, liền ôm Chu Hoằng vào trong lòng, cọ ở cần cổ hắn một cái, giọng nói trầm thấp hơi khàn, “Tại sao về cũng không nói một tiếng, anh đi đón em.” Chu Hoằng dùng hết sức ghìm chặt thắt lưng Trương Cảnh Minh, “Sợ anh vội vàng… nhớ em không?” Trương Cảnh Minh đã nâng mặt hắn lên ngăn chặn miệng hắn rồi. Hai tuần không gặp, tất cả nhớ nhung khổ sở đều hóa thành dục vọng tràn đầy, kiềm nén không được, cũng không muốn kiềm nén, vì vậy, giữa ban ngày sáng trưng, hai người quấn quýt si mê di động lúc đi lúc dừng lúc chạm lúc không từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo rơi rớt đầy đất. Như là bù đắp lại mấy ngày nay không thể làm, hai người xích lõa trên giường làm thế nào cũng chưa phát tiết xong, từ đầu giường làm đến cuối giường, từ cuối giường trượt xuống dưới giường, từng cái lắc lư mỗi cái va chạm, đều biểu diễn sức mạnh bền chắc cùng với điên cuồng làm người ta huyết mạch phun trào. Những âm thanh dâm đãng không che giấu chút nào trong không gian khiêm tốn này cũng không biết đến cùng là tràn ngập bao lâu, mà khi lắng xuống, trong phòng đã hỗn độn vô cùng, hai người nằm ngang trên giường, trên mặt trên người không một chỗ nào không có ánh nước phản xạ. Chu Hoằng chỉ cảm thấy chỗ ấy ở hạ thân tựa như còn bao lấy một vật to lớn, không khép lại được, vừa co lại liền có một dòng nước nóng dũng mãnh trào ra, nội bích nhảy bình bịch, cùng với nhịp tim còn chưa hồi phục lại, vui vẻ trong đó cũng chưa tan hết, giống như điện lưu dọc theo nội bích từng tia một thẩm thấu đến tứ chi bách hài, tuyệt vời không thể tả, nhưng hắn đồng thời lại khô miệng khô lưỡi, trên người cũng dính dính khó chịu, bất đắc dĩ hai cái đùi mềm như cọng mì, nâng cũng không nâng nổi. Xoay mặt nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh nhắm mắt lại, trên gương mặt mặt tuấn tú ướt đẫm mồ hôi đều là thỏa mãn, cũng không có vẻ định di chuyển. “Lúc em lên thì gặp Lưu Vũ Thần.” Mở miệng vẫn là mi âm*, Chu Hoằng vội ho một tiếng, thầm nghĩ về sau cũng không thể không tiết chế như vậy nữa. *mi âm được hiểu là tiếng gọi giường, cao cao khàn khàn… Lúc này Trương Cảnh Minh đang đưa tay như có như không thoáng chút khều tiểu quả đựng đứng trước ngực Chu Hoằng, nghe xong câu này thì nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, một lát sau mới miễn cưỡng mở miệng, “Hắn tới bàn chuyện công tác, ừm… mấy người kia đang bàn khi ai cũng có thời gian, muốn tới dùng cơm.” Chu Hoằng cau mày suy nghĩ một lúc lâu, mới chợt hiểu “mấy người kia” chính là mấy người bạn nối khố khó trị của Trương Cảnh Minh, lúc này lập tức ngồi dậy, mà đột ngột quá, chẳng những dọa Trương Cảnh Minh giật mình, còn có thể khiến hạ thân “Ọc” một tiếng phun ra một luồng bạch trọc lớn. Chu Hoằng xấu hổ vô cùng, mặt đỏ ửng cả lên, nhưng vẫn mở to hai mắt căm tức nhìn Trương Cảnh Minh, “Sao anh không nói cho em biết sớm!” Trương Cảnh Minh ngồi dậy cười khổ, vừa cầm cái khăn tắm màu đỏ tươi quấn quanh hạ thân, vừa trả lời “Anh cũng vừa mới biết, hơn nữa cứ coi như nói với em từ sớm rồi, ngày thì hẹn vào thứ bảy tuần sau, cũng đủ để em chuẩn bị mà.” Chu Hoằng lập tức uể oải, hắn cầm tay Trương Cảnh Minh đưa tới, chậm rì rì trượt xuống giường, đi theo sau lưng anh cùng nhau vào phòng tắm. ☆ 4. Sự kiện ác liệt Chu Hoằng cũng không nhận ra mình lập tức thẳng người, giọng điệu cũng lạ đi, “À tổng giám đốc chào anh, tôi là Chu Hoằng, người vừa rồi.” Bên kia tựa hồ thoáng, im lặng một chút, Chu Hoằng lập tức đổ mồ hôi lạnh nghĩ, ây da đúng là quý nhân hay quên chuyện mới thoáng cái mà đã quên mất tiêu rồi. Rất may đối phương thản nhiên nói câu “Ừ, có nhớ.” Chu Hoằng thế mà thở nhẹ một hơi, sau đó da mặt dày hỏi “Hôm nay là cuối tuần, không biết tổng giám đốc có rảnh hay không, tôi muốn mời tổng giám đốc ăn bữa cơm nhạt, để tạ ơn tổng giám đốc đã cứu giúp.” Một câu nói có ba chữ “tổng giám đốc”, cũng buồn nôn muốn chết, Chu Hoằng hung hăng khinh bỉ chính mình một phát. Bên kia lại im lặng, tim Chu Hoằng dâng lên, tựa hồ nhìn thấy nhân dân tệ trước mắt tung cánh bay đi, nhất là khi nghe thấy người bên kia nói “Một cái nhấc tay mà thôi, không cần nghiêm trọng vậy đâu…”, nỗi lòng tràn ngập mong đợi của hắn lập tức bị nước lạnh tưới ướt sạch lạnh ngắt. Lúc Chu Hoằng đang nhanh chóng tổ chức câu kết thúc, rồi lại nghe người bên kia điện thoại bỗng nhiên đổi chủ đề, không nhanh không chậm nói “Đồ ăn trong khách sạn này nọ đều na ná nhau cả, hay là không đi, cậu lên đây, chỗ tôi có một ít đồ ăn…” Vậy là tiết kiệm tiền rồi nha! Chu Hoằng giật mình, khóe môi như toét đến mang tai rồi, rồi lại giả vờ bình tĩnh đáp “Ý kiến tổng giám đốc thật hay, vậy tôi lên liền, tổng giám đốc chờ tôi.” Cúp máy, Chu Hoằng lập tức đi về hướng ngược lại, trong đầu nhanh chóng suy ngẫm, làm sao mới có thể gợi ý chuyện công việc. Trong thang máy, Chu Hoằng soi vách sắt trơn bóng loạn xạ một hơi, sau khi chỉnh lý một hồi vẫn phải xì hơi, thầm nghĩ Lúc này có đại sư hoá trang cấp thế giới xuất hiện trước mắt, cũng ditme không cứu vãn nổi hình tượng tệ hại của hắn, cứ nhìn mặt xanh tím này đi, cứ như thằng hề. Đứng trong phòng khách, nhìn Trương Cảnh Minh rót rượu trước quầy bar, Chu Hoằng cảm thấy mình có chút não tàn, hắn nên chọn lúc ăn cơm mà gọi điện thoại chứ, bây giờ hay rồi, mới mười giờ sáng, ăn cái gì trời. Nhấc chân định đi tới, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Chu Hoằng lúng túng nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh ta ra hiệu “Tùy ý”, bèn gật đầu, tránh đi mấy bước móc điện thoại ra nhìn, là Lương Tử. Hôm nay đang nghĩ tới thằng này, nó liền gọi tới, quả là thần giao cách cảm, không hổ là huynh đệ tốt. Trong hai ngày lần đầu tiên cười thật lòng, Chu Hoằng ấn nút nghe, điện thoại còn chưa dán lên lỗ tai, đã nghe thấy Lương Tử sốt ruột phát cáu to giọng “Mày mở email xem đi.” Vừa dứt lời, không chờ Chu Hoằng phản ứng gì, rồi cúp máy ngay. Chu Hoằng nhìn điện thoại nhíu mày, khó hiểu hết một hơi, trong lòng mắng thằng này vui buồn thất thường giở trò quỷ gì vậy, cùng lúc đó, lại có một cảm giác chẳng lành cực độ đột nhiên kéo tới, Chu Hoằng giật mình, cũng không suy nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng liền chạy về phía laptop Apple trên bàn ở phòng khách, cạch cạch gõ một hồi, sau đó gắt gao nhìn thẳng màn hình. Khi thấy rõ trên màn hình đồng thời bắn ra mười mấy tấm ảnh, Chu Hoằng lập tức bùng nổ, cơ thể ngã nghiêng lui hết mấy bước, gương mặt trắng như tờ giấy. Trên màn hình, từng tấm ảnh chỉnh tề, đúng là hắn thân không mảnh vải, tư thế tệ hại bất đồng, cái tương đồng duy nhất, chính là trong mỗi tấm hắn đều nhắm chặt mắt như chết, giống như cái tượng hình người mặc cho người ta làm gì thì làm. Chu Hoằng chỉ cảm thấy trong cổ họng ù ù rung động, một búng máu nghẹn ở ngực khiến hắn muốn chết đi cho rồi, nếu như không phải lúc này Trương Cảnh Minh đột nhiên vỗ hắn một cái, chắc hắn đã tự khiến mình chết ngộp rồi. Hắn bất chợt quay đầu nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh ta cau mày, trong đôi mắt đen kịt là hàm xúc khó hiểu. Lúc này Chu Hoằng sớm đã thần trí mơ hồ, chỉ cảm thấy tâm tình trong mắt Trương Cảnh Minh làm hắn vô cùng khó chịu, tựa như hắn là ngoại lai, là tên biến thái. Chu Hoằng lảo đảo cơ thể, giọng nói khàn khàn khó nghe, không thể khống chế nói sảng “Đây, đây không phải là thật, người bên trong không phải tôi…” Nhưng trong lòng lại quỷ dị rõ ràng, người trong ảnh rõ ràng chính là hắn, hắn còn nhận ra bàn tay đang nâng người hắn trong ảnh, chính là của Triệu Tả. Môi mỏng của Trương Cảnh Minh khẽ nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ vươn tay ra nắm cánh tay của Chu Hoằng, như là sợ hắn mất khống chế. Nhìn chằm chằm đôi mắt đen kịt ngưng trọng của Trương Cảnh Minh, vào sâu ra ngắn thở hổn hển mấy hồi, Chu Hoằng cũng tạm tỉnh táo lại, gương mặt không còn dọa người quá nữa, hắn nghiêng mặt đi, nhìn về một hướng, há miệng bất động, dần dần, sắc mặt trở nên khiếp sợ và vô vọng cực độ. Lương Tử không biết từ đâu nhìn thấy những tấm ảnh này, nhận ra là hắn, cho nên mới gửi cho hắn xem, nói cách khác, hình đã tung ra ngoài, nghĩa là, sẽ không chỉ có mỗi mình Lương Tử nhìn thấy hình! Lại một búng máu dồn lên đỉnh, Chu Hoằng tựa như nổi cơn điên nhào về phía laptop, muốn xem hình từ đâu ra, nhưng tay còn chưa chạm tới bàn phím, cơ thể đã bị kéo mạnh ra sau, sau đó nhìn thấy màn hình bị một bàn tay thon dài hữu lực quả quyết đè xuống, một hàng hình ảnh cứ thế biến mất trong tầm nhìn. Chu Hoằng bất chợt quay đầu nhìn Trương Cảnh Minh, biểu tình và ngữ điệu đều hết sức ác liệt, “Anh làm cái gì!” Trương Cảnh Minh không hề có vẻ không vui, trên gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi là sự ổn trọng trầm lắng vượt tuổi, anh lắc người Chu Hoằng một cái, nói “Cậu bình tĩnh một chút.” Đệt! Nếu chuyện này xảy ra trên người anh thì anh có thể bình tĩnh không?! Chu Hoằng thật muốn hét lên như thế, nhưng tâm trạng quá kích động, đầu lưỡi thắt lại, không cắn chết bản thân thì coi như hắn rất có lý trí rồi, ngực kịch liệt phập phồng, Chu Hoằng nghĩ tới Triệu Tả, tức giận ngập tràn nhất thời xông tới, gần như muốn cuộn trào ngập đầu hắn. Mà đúng lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, Chu Hoằng theo phản xạ đưa lên nhìn, là Tiểu Hữu. Nếu như cô ấy cũng nhìn thấy, vậy hắn có nên sống hay không? Siết điện thoại, đốt ngón tay đều trắng, Chu Hoằng cầm ngón ấn nút trả lời hai cái, tuy nhiên đều ấn trật, cuối cùng vẫn là Trương Cảnh Minh giúp một tay, mới bắt máy được. Nhưng điện thoại còn chưa dán lên tai, liền nghe thấy giọng nói tâm trạng không yên của người bên kia, “Những gì anh hai em nói là sự thật ư, anh thật sự là đồng tính luyến ái!” Chu Hoằng bối rối, cũng không biết có phải nghe ra hàm ý sâu xa trong đây hay không, vung tay ném điện thoại ra ngoài. Điện thoại bay vèo ra một quãng đường dài, đập lên tường một cái bốp rã thành ba khối, tán loạn dưới đất, sau đó bốn phía yên lặng. Trong đôi mắt của Chu Hoằng hiện lên màu máu, nhìn chòng chọc vào điện thoại đã tan nát ở chân tường, cứng đờ ra, sau đó đột nhiên nhảy lên, nhặt mảnh điện thoại lên bắt đầu ráp lại. Trương Cảnh Minh bị hành động của Chu Hoằng làm cho kinh ngạc, chờ khi đi tới, thấy hắn đã ráp xong điện thoại, màn hình điện thoại sáng, lỏng lỏng lẻo lẻo nhưng vẫn có thể sử dụng, anh thấy hắn gọi vào một số điện thoại, trên gương mặt tràn đầy vết thương là sự bình tĩnh dưới cơn thịnh nộ, có cái gì rất không ổn. Chu Hoằng hoàn toàn bỏ quên có người bên cạnh, chỉ chuyên chú nghe động tĩnh trong điện thoại, ngay khi đường dây đã nối, trong lòng bất ngờ lại thoát ra một ngọn lửa mạnh, đốt sạch hắn như muốn lấy đao chém người, “Triệu Đại Tả, mày con mẹ nó đang ở đâu!” Bên kia rất ồn, như là đang trong phòng đặt riêng, tiếng vui cười nổi giận mắng hết sức lớn, Triệu Tả đầu tiên là hơi im lặng, sau đó là cười quái dị, nói “Làm sao, Tiểu Chu mày trải qua một lần hưởng thụ cực hạn, hửm? Tìm gia chơi thêm một đêm?” Chu Hoằng suýt phun ra một búng máu, run rẩy cơ thể, lời nói thực sự là từ trong kẽ răng nặn ra, “Mày con mẹ nó đang ở đâu!” Bên kia lại im lặng, tựa hồ đang hồ nghi, trong giọng nói cũng chứa nét mất hứng, “Cắt, lửa này của mày cũng đốt quá chậm rồi, cách một ngày mới tìm tới, tụi mình đều là đàn ông, làm một lần cũng không tổn thất gì, hẹp hòi quá sẽ không tốt…” Tâm tình của Chu Hoằng triệt để bị lật ngược, siết nắm đấm vung lên tường, âm thanh cực mạnh vang lên, đoán chừng bên kia cũng nghe thấy, “Con mẹ nó mày đang ở đâu!” Đêm hôm đó tỉnh lại, Chu Hoằng quả thực bi phẫn dị thường, vừa nghĩ tới Triệu Tả là đã nghiến răng, nhưng so với việc tiết hận, hắn để ý danh tiếng hơn, cho nên mới không tìm tới cửa với một bồn lửa giận, nhưng lúc này lại khác, sự việc đã lòi ra, còn bóc trần triệt triệt để để, hắn cơ thể trần truồng tạo hình đủ loại xuất hiện trên mạng, mặc cho người chỉ trỏ đùa giỡn, mới nghĩ thôi, Chu Hoằng đã sắp tắt thở. Cúp máy, Chu Hoằng nhấc chân định đi ra cửa, lúc cất bước trước ngực bỗng nhiên có bàn tay cản lại, Chu Hoằng cũng không quay đầu, trực tiếp thô bạo đẩy ra, cũng không nói câu nào, chân dài giao thoa, người đã xông ra ngoài cửa. Tác giả Thể loại Đam MỹNguồn thái Đang raSố chương 79Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Edit MạnTên gốc《Cong Cong Khỏe Mạnh Hơn》Nhãn Tình hữu độc chungNhân vật chính Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh┃Phối hợp diễn Tuyết Bạch Sinh, Hác Lôi, Lưu Vũ Thần, Lương Tử, Vương Thủy Lương, Triệu Tả ┃ Khác ๑˘︶˘๑Từ trước tới giờ chưa bao giờ mà Chu Hoằng nghĩ sẽ có một mình lại thảm như thế này....Có ngày lại bị chính người bạn gái mềm yếu không chủ kiến đá, đêm đó lại bị anh trai của cô ta đè, mẹ nó kiếp trước nhất định hắn thiếu nợ nhà gã!Làm hại hắn không xuống giường nổi còn bị bà chủ nhà Bao Tô Bà khi dễ, đit me hắn không thuê nữa là được chứ gì?!Không có tiền thì thôi còn đến quán bar dạo cái gì, uống rượu nôn đầy lên người mày nói xem mày có xui không? Làm dơ đồ người ta rồi thành thật thường tiền thì người ta không chịu, nhất định phải đánh mày một trận mới sướng, mày nói xem mày không xui cũng không ai tin!Được thôi, đừng tưởng rằng hắn là người dễ ăn hiếp, hắn hở chút thì nổi nóng đấy, không phải đánh lộn thôi à, nếu không phải phía dưới bị thương, địch thủ hơi nhiều, hắn thua được? Mắc cười!Gặp xui nhiều rồi thì vận may phải đến, sau khi mở mắt, Chu Hoằng vẫn không có cái giác ngộ đó, để lâu mới hiểu được, ông trời không bạc đãi hắn cái gì...Làm Đến Khi Em Biết Mới ThôiTác giả VictoriaaThể loại Đam MỹNguồn thái Đang raSố chương 79Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Edit MạnTên gốc《Cong Cong Khỏe Mạnh Hơn》Nhãn Tình hữu độc chungNhân vật chính Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh┃Phối hợp diễn Tuyết Bạch Sinh, Hác Lôi, Lưu Vũ Thần, Lương Tử, Vương Thủy Lương, Triệu Tả ┃ Khác ๑˘︶˘๑Từ trước tới giờ chưa bao giờ mà Chu Hoằng nghĩ sẽ có một... ngày mình lại thảm như thế này....Có ngày lại bị chính người bạn gái mềm yếu không chủ kiến đá, đêm đó lại bị anh trai của cô ta đè, mẹ nó kiếp trước nhất định hắn thiếu nợ nhà gã!Làm hại hắn không xuống giường nổi còn bị bà chủ nhà Bao Tô Bà khi dễ, đit me hắn không thuê nữa là được chứ gì?!Không có tiền thì thôi còn đến quán bar dạo cái gì, uống rượu nôn đầy lên người mày nói xem mày có xui không? Làm dơ đồ người ta rồi thành thật thường tiền thì người ta không chịu, nhất định phải đánh mày một trận mới sướng, mày nói xem mày không xui cũng không ai tin!Được thôi, đừng tưởng rằng hắn là người dễ ăn hiếp, hắn hở chút thì nổi nóng đấy, không phải đánh lộn thôi à, nếu không phải phía dưới bị thương, địch thủ hơi nhiều, hắn thua được? Mắc cười!Gặp xui nhiều rồi thì vận may phải đến, sau khi mở mắt, Chu Hoằng vẫn không có cái giác ngộ đó, để lâu mới hiểu được, ông trời không bạc đãi hắn cái gì... Chương Mới NhấtChương 79 Con mẹ nó bây giờ em về với anh!Chương 78 Không phải cái trứng ấy!Chương 77 Đã, đã ở chung một phòngDanh sách chươngChương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện ☆ 3. Lần đầu gặp Khi tỉnh lại cảm giác đầu tiên, chính là bốn phía rất sáng sủa, rất trống trải, sáng choang, Chu Hoằng cứ tưởng đang ở bệnh viện, nhưng vừa nhỏm người dậy nhìn, mới phát hiện hắn đang ở trong một căn phòng vô cùng không khiêm tốn, giường cực lớn, nằm ba bốn người như hắn cũng không thành vấn đề. Chu Hoằng ráng từ trên giường đi xuống, đưa tay sờ vết thương trên mặt, đã được xử lý rồi, xem ra hắn được chủ nhân của ngôi nhà sang trọng này cứu, trong lòng không khỏi tuôn ra một loại cảm kích không tính là quá tốt. Làm một người đàn ông, bị nhìn thấy vào lúc chật vật nhất, hơn nữa hiển nhiên đó còn là một người vô cùng có tiền, trong lòng ít nhiều sẽ có chút khó chịu, huống chi Chu Hoằng lại là một kẻ sĩ diện. Muốn ra ngoài nói câu cám ơn với người nọ, trả lại tiền thuốc men, Chu Hoằng liền nhấc chân đi ra ngoài, nhưng vừa đi được hai bước, bỗng nhiên thấy trên người không thích hợp, cảm giác kỳ dị che đậy dưới chỗ đau, vị trí cụ thể… Chu Hoằng mất tự nhiên giật giật chân, đến bên bàn rút mấy tờ khăn giấy, sau đó đưa tay ra sau cẩn thận vói vào trong quần. Lau một cái rồi lấy ra, Chu Hoằng liền ngớ người ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm đống chất lỏng sền sệt trên màu vàng sẫm trên giấy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, thứ này, không cần động não cũng biết là thuốc mỡ, nhưng mấu chốt là… Chu Hoằng chậm chạm nhìn về phía cửa phòng, khóe miệng khẽ co quắp, đừng nói là người bên ngoài làm nha, mặc kệ có phải hay không, hắn đều, không tiếp nhận nổi… Mất nửa ngày làm kiến thiết tâm lý, chia ra hai bên nam nữ, dự đoán toàn bộ khả năng gặp phải tình huống lúng túng có thể nghĩ tới một lần, Chu Hoằng đành chậm chạp mở cửa phòng, nhưng khi hắn đi ra mấy bước rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, hắn vẫn ngẩn ra, quên sạch lời nói đã chuẩn bị xong. Chỉ thấy trong phòng khách lớn như vậy, có một cái bàn rộng lớn, trên bàn vô cùng sạch sẽ, chỉ có cái laptop Apple, cùng một ly cà phê trắng tinh, trên ly mơ hồ còn tỏa hơi nóng. Sau cái bàn, có một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi, mày kiếm mũi cao, trên sống mũi đeo một cái mắt kính gọng đen dáng nhỏ, đôi môi gọt mỏng, khi khẽ mím môi có vẻ hơi bất cận nhân tình, diện mạo anh tuấn của ngoài dự đoán mọi người. Lúc này, nam nhân này đang không có biểu cảm gì mà nhìn Chu Hoằng, một tay đặt lên bàn mà gõ, một vẻ yên lặng là vàng. Chu Hoằng mất cả buổi mới hồi phục tinh thần, suy nghĩ đầu tiên chính là, ditme ông trời quả là không công bằng! Sau đó thì lại khó chịu, bởi vì nghĩ đến khăn giấy. Giơ tay lên làm một động tác mất tự nhiên, Chu Hoằng nhíu mày nói “Ừm… Cám ơn anh…” Tựa như nói không chủ định vậy, nửa ngày cũng không nói được cả câu hoàn chỉnh. Nam nhân trẻ tuổi cúi đầu xuống, vẫn không có biểu cảm, “Không cần cảm ơn, tôi chỉ khiêng mấy bước mà thôi, muốn cám ơn thì cám ơn y tá của bệnh viện đi.” Giọng nói không giống với suy đoán, rất thành thục. Lúc này Chu Hoằng mới biết mình cả nghĩ quá rồi, đương nhiên là y tá kiểm tra cơ thể cho hắn, sau đó bôi thuốc, hắn lại đi đoán là người trước mặt bôi thuốc cho hắn, đúng là bị động kinh. Cơ mà lại nói tiếp, y tá kia nhất định là một hủ nữ nha… “À, vẫn cám ơn anh, chuyện đó,” Nghĩ đến khả năng nam nhân cũng không biết bí mật của hắn, Chu Hoằng đi nhanh mấy bước vượt đến trước bàn, đưa tay móc túi tiền, biểu cảm vô cùng thành khẩn, “Tiền thuốc men hết bao nhiêu?” Nhưng vừa mở ví ra nhìn, vậy mà trống không, chỉ còn lại có mấy cái thẻ bên trong, Chu Hoằng lập tức nghĩ đến đám người đã đánh hội đồng hắn, sắc mặt trầm xuống, sau đó lại nhanh chóng khôi phục, không để lại dấu vết cất ví, giương mắt nói với nam nhân kia “Tiền trong tay tôi không nhiều lắm, vậy đi, anh đưa số điện thoại cho tôi, hôm nào mời anh ăn cơm.” Nam nhân kia từ đầu đến cuối đều không hề dao động, nghe Chu Hoằng nói xong, đầu tiên là khẽ ừ một tiếng, sau đó đứng dậy rời phòng khách, đi vào một căn phòng, cứ như là lục tung một lần rồi mới ra ngoài, trên tay cầm một tờ giấy nhỏ, có vẻ là danh thiếp. Chu Hoằng nhận lấy, cụp mắt nhìn nội dung bên trên, Trương Cảnh Minh, tổng giám đốc Địa sản Lục Nguyên, bên dưới là một số điện thoại. Thế mà lại làm kinh doanh bất động sản? Chu Hoằng thầm thổn thức, bởi vì chuyên ngành của hắn có liên quan tới kiến trúc, quản lý công trình, cũng đúng dịp ghê. Nhét danh thiếp vào túi, Chu Hoằng giương mắt nhìn về phía Trương Cảnh Minh, ngăn khóe miệng đang muốn cười, không muốn động vào vết thương trên mặt, vì vậy nụ cười thành hình có chút quái dị, “Hóa ra là sếp Trương, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Hắn chưa từng nghe nói đến Trương Cảnh Minh, lại từng nghe cái tên “Lục Nguyên” nổi tiếng này rồi, đây chính là công ty số một mà bao nhiêu tinh anh giới kiến trúc có bể đầu cũng muốn vào, có thể nói là vênh váo tận trời. Người có tự giác hài lòng như Chu Hoằng, đều không muốn thử, vào “Lục Nguyên” làm nhân viên gì đó. Nghe hắn gọi tổng giám đốc, còn nói ngưỡng mộ đã lâu, Trương Minh lại không chút phản ứng, đứng thẳng tại đó, gương mặt rõ ràng đẹp trai đến mức không giống bình thường, thế nhưng lại bày ra biểu tình yên lặng là vàng, còn đeo kính gọng đen, làm cho người ta có cảm giác lỗ mãng, cơ mà chỉ là một chút… “Tôi tên Chu Hoằng, một người không có việc làm.” Trước mặt cái người từ nhỏ đã cao hơn người khác một bậc, mà nói ra cái sự thảm thương của mình cũng cảm thấy tự tại đôi chút. Chu Hoằng tự hạ mình một phen, tâm trạng thả lỏng, thấy Trương Minh chỉ thản nhiên đáp ừ, cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ, Chu Hoằng cũng không biết phản ứng ra sao, cứ thế mắt đối mặt nhìn anh ta hồi lâu, cuối cùng lại chịu thua trước, chỉ ra cửa, hơi khó xử nói “Ờm, tôi còn có việc, chào anh nhé, vẫn cám ơn anh đã ra tay cứu giúp, hôm nào nhất định mời anh ăn cơm.” Trương Minh khẽ gật đầu một cái, chậm nửa nhịp mới nói “Nếu có khó khăn, có thể tìm tôi hỗ trợ.” Chu Hoằng lập tức lộ ra biểu tình tụi mình là anh em tốt, cười đáp “Nhất định.” Thầm nghĩ, người này cũng lạ thật, nói chuyện không đầu không đuôi, tài sản không biết giàu có ra sao, mà vẫn khách sáo với một thằng nhóc vô danh như hắn, sơn trân hải vị ăn chán rồi, muốn nếm dưa muối bần cùng à, có điều hắn cũng không rảnh tốn thời gian với công tử hào phóng này đâu, vốn đã khác nhau một trời một vực, chỉ đứng chung thôi đã đủ khiến hắn mất tự nhiên rồi, lại còn có khó khăn thì tìm anh ta hỗ trợ? Chẳng phải đang tự khiến mình khó chịu sao. Ra cửa, đi vào thang máy, Chu Hoằng lại một lần nữa cảm khái ông trời bất công, mẹ nó chứ, ở tầng 28, cao thêm chút nữa là có thể tiện tay hái sao rồi á. Tiểu khu sang trọng tôn quý trong trung tâm thành phố, Chu Hoằng cả người toàn hàng đồng nát lắc lư bên trong, hắn ước gì mình rời đi nhanh một chút, nhưng trên người một xu cũng không có, đừng nói kêu xe, ngồi xe buýt cũng không thể, cũng may loanh quanh một lúc sau thì thấy một ngân hàng, liền bước nhanh đi vào. Nhìn tiền gởi ngân hàng đáng thương trong biên lai, Chu Hoằng khổ sở cười, cười cười, chợt nhớ tới một chuyện, lấy điện thoại ra xem lịch, quả nhiên, 16 tháng 9, là ngày hắn gửi phí sinh hoạt mỗi tháng cho ông nội. Lần này, ngay cả cười cũng không cười nổi nữa. Khi Chu Hoằng còn nhỏ, cha hắn do phạm lỗi lúc làm việc nên bị điện giật chết, không bao lâu mẹ lại chạy theo người khác, bỏ rơi một mình hắn chăm một ông lão sống qua ngày. Chu Hoằng có thể lên hết cấp ba đã vô cùng không dễ, cơ hồ là ép khô tiền dưỡng lão của tiểu lão đầu, sức khỏe cũng ngày càng yếu. Chu Hoằng khó chịu, không muốn tiếp tục đến trường nữa, tiểu lão đầu không đi làm, lại không có tiền, sức khỏe cũng không cho phép ông chạy tới chạy lui kiếm tiền, vì vậy tiểu lão đầu liền buộc Chu Hoằng tự kiếm tiền lên đại học. Trong lòng Chu Hoằng cũng rất vô vị, cái ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, dập đầu với tiểu lão đầu một cái liền xách túi lên mà đi. Từ đó về sau, mỗi tháng Chu Hoằng đều gửi cho tiểu lão đầu ba trăm đồng phí sinh hoạt. Tiền là do Chu Hoằng gia nhập vào đội sáng nghiệp* của trường kiếm được, cộng thêm trợ cấp hộ nghèo và học bổng, hắn vẫn sống được. *đội sáng nghiệp là một nhóm tập hợp những người bắt đầu dựng sự nghiệp, họ hợp tác với nhau, các hành động đều ảnh hưởng đến nhau Chu Hoằng không thích kinh doanh, quá mệt, nhưng trong trường cũng không có cách khác để kiếm tiền, cũng đành phải theo đội sáng nghiệp dầm mưa dãi nắng chạy tới chạy lui, cho nên vừa tốt nghiệp, Chu Hoằng cũng không gặp mặt tiểu thương phẩm này nữa, mà dựa vào số tiền còn lại sống phóng túng một đợt, thẳng đến cảnh giới này. Nghiêng người dựa vào máy rút tiền, Chu Hoằng mặt mày nghiêm túc, tiền thì nhất định phải gửi đi, đồng thời một phần cũng không thể thiếu, nhưng như thế, số tiền còn lại thì cũng không còn bao nhiêu nữa, chỉ sợ duy trì không được mấy ngày. Nếu tiền nhất định phải gửi, Chu Hoằng cũng không lề mề, quả quyết bắt đầu chuyển khoản, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã nghĩ tới chiêu cuối —— Chờ khi duy trì không nổi nữa, thì đến chỗ Lương Tử ở nhờ vài ngày, mà hắn, sẽ tranh thủ vào mấy ngày khổ sở này tìm được công việc. Lương Tử là anh em tốt của hắn, người hợp cạ nhất trong nhóm bạn đại học, đương nhiên sẽ không thấy hắn chết mà không cứu được. Nhớ tới chuyện tìm việc làm, Chu Hoằng bỗng nhiên lại loé linh quang, nhớ tới công tử hào phóng mới quen vừa rồi, anh ta làm địa ốc, mà hắn lại học quản lý công trình, cũng quá phù hợp rồi, nhưng lại nghĩ đến chiêu bài “Lục Nguyên” vàng chói lọi, Chu Hoằng lại có chút do dự, không phải chỉ có duyên một lần gặp thôi à, người ta cũng không cần nể mặt hắn đến mức thưởng cho hắn một công việc, nhưng do dự cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, là một người đàn ông, lề mề như đàn bà còn ra thể thống gì, huống hồ hắn cũng không phải kẻ dông dài. Vì vậy, Chu Hoằng cắn răng giậm chân, rút hết vài đồng còn lại trong thẻ, thừa dịp đang nhiệt huyết thì lấy danh thiếp trong túi ra, dựa vào số điện thoại trên rồi gọi đi, chờ tiếng “Tút” không dài không ngắn trong điện thoại đi qua, Chu Hoằng liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello từ bên kia nói “Xin chào.” ☆ 66. Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ… Thẩm Hòa Chiêu rùng mình, bị ngữ điệu kia làm sửng sốt, anh không cách nào hình dung cảm giác tràn ngập cảm tình, gần như tan vỡ lại đột nhiên đối mặt hy vọng trong tiếng kêu gấp gáp này? Nói chung, Thẩm Hòa Chiêu bỗng nhiên tin, đây đại khái là sự hiểu lầm, người này kỳ thực yêu thảm Chu Hoằng nhỉ. “Chu Hoằng, em đang ở đâu?” Tuy không phải gọi cho anh, nhưng Thẩm Hòa Chiêu vẫn quẫn bách, ấp úng nói “À xin lỗi, tôi không phải Chu Hoằng.” Bên kia bỗng nhiên im lặng, Thẩm Hòa Chiêu khó hiểu sợ hãi, gần như có thể tưởng tượng ra biểu tình như bị búa đập trên mặt đối phương, không khỏi ngượng ngùng lặp lại một lần, “Tôi không phải Chu Hoằng.” “Cậu là ai, Chu Hoằng ở đâu?” Giọng nói Trương Cảnh Minh trầm khàn đến cực hạn, còn khô khốc lạnh giá, khiến người ta nghe xong áp lực cực đại. “Cậu ấy…” Thẩm Hòa Chiêu theo bản năng nhìn sang phía Chu Hoằng, trong đầu đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, vừa quay đầu lại sợ hãi chứng kiến Chu Hoằng đang mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh, ánh mắt hung ác độc gương mặt trắng như tờ giấy, quỷ đòi mạng gì đó cũng chỉ đến thế, Thẩm Hòa Chiêu suýt ném điện thoại đi, không nhịn được ghẹo Chu Hoằng “Xin cậu đó nói câu khỏe đi chứ?” Điện thoại di động bên kia lập tức ý thức được điều khác biệt, trước tiên hỏi Thẩm Hòa Chiêu “Chu Hoằng ở bên cạnh? Kêu cậu ấy nghe điện thoại.” Nhưng Thẩm Hòa Chiêu còn chưa kịp kêu một tiếng càng không cần phải nói thực thi hành dộngd, điện thoại bỗng chốc bị Chu Hoằng giật về, mạnh đến nỗi làm Thẩm Hòa Chiêu lập tức nghĩ tới mãnh thú. Thẩm Hòa Chiêu thoáng ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn Chu Hoằng cướp máy về rồi bất ngờ đứng lên, sải bước đến bên cạnh bồn cầu, ném điện thoại vào, sau đó không chút do dự xả nước, động tác chi nhanh chóng khí tràng ngoan tuyệt khiến người ta nhìn đều nản lòng. Thẩm Hòa Chiêu vẫn duy trì động tác nhấc tay, trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn hết mọi thứ, bỗng không nói gì. Chu Hoằng một tay chống lên thùng nước, sâu trong cổ họng tựa hồ có tiếng nghẹn ngào vọng ra, cơ thể cao gầy run nhè nhẹ, bi thương từ trong xương khuếch tán ra ngoài, toàn thân phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp xuống. Thẩm Hòa Chiêu trong lòng khó chịu, không biết làm sao, thẳng đến khi phát hiện Chu Hoằng bắt đầu lảo đảo mới đi tới đỡ hờ, “Tỉnh rượu rồi?” Chu Hoằng không nói chuyện, tóc che mắt, gương mặt có phân nửa chôn trong bóng tối. Thẩm Hòa Chiêu có thể thấy cằm và đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy của hắn nhịn không được thở dài, nhấc cánh tay Chu Hoằng lên đi ra ngoài phòng tắm, “Cậu đừng nói chuyện, tối nay cứ qua đêm ở nhà tôi, đương nhiên cậu ngủ giường, tôi ngủ phòng khách là được.” Chu Hoằng tay mềm chân nhũn, mũi xót muốn sặc, miệng không còn là của mình, run run không ngừng, hắn muốn nói tiếng cám ơn, nhưng nỗ lực thật lâu cũng không thể nói ra lời, thẳng đến khi toàn thân ngã lên giường, gương mặt chôn trong gối đầu, thần chí triệt để mơ hồ, vẫn không phát ra một tiếng từ cổ họng. Thẩm Hòa Chiêu lật hắn lại, chỉnh thẳng, lại đắp chăn, sau đó đứng bên cạnh hai tay đút túi quần cụp mắt nhìn hắn, cảm thấy hình dáng tái nhợt nản lòng của hắn lần nữa đâm vào tâm khảm anh, anh nảy mầm một loại cảm giác, dị thường muốn yêu thương người trên giường một phen. Lần này anh cảm thấy phiền muộn sâu sắc, bởi vì anh không thể làm như vậy, giãy dụa phiền não một lúc, Thẩm Hòa Chiêu cuối cùng vẫn là quả quyết ra khỏi phòng. Chu Hoằng bị đau tỉnh, cảm thấy trên huyệt thái dương như có cây búa đang đập, chỗ thịt kia sưng thành hình thể, bao vây trong thần kinh nhảy ra nhịp điệu, cảm giác mãnh liệt hành hạ hắn thật thống khổ. Hắn chỉ ngồi dậy thôi đã mất rất nhiều thời gian, sau đó bắt đầu đờ ra, mắt khô khốc, nhắm lại cũng gian nan, có thể cảm giác được rõ ràng chúng nó nhất định đều sưng đến trình độ không đành lòng nhìn thẳng rồi. Rất kỳ quái là, hắn ngồi suy nghĩ lung tung lâu như vậy, lại hoàn toàn không liên quan đến Trương Cảnh Minh dù chỉ một nữa, công năng che chắn của ý thức hắn gần như có thể so sánh với máy tính. Lúc Thẩm Hòa Chiêu nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, Chu Hoằng khẽ chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh ròi tựa hồ có hơi xấu hổ, liền gục đầu xuống, mở miệng nói câu, “Xấu đến nhà nhỉ.” Giọng nói khó nghe đến mức chính hắn cũng thấy kinh hãi. Thẩm Hòa Chiêu để ly nước trong tay lên bàn, sau đó chép miệng, nhẹ nhàng nói “Cụ thể mà nói là xấu đến nhà bà nội rồi.” Chu Hoằng rất phối hợp cười khan. Thẩm Hòa Chiêu đứng một hồi, sau đó đi mở cửa sổ, “Đã trưa rồi, cậu đúng là ngủ nướng.” Chu Hoằng ờ một tiếng, sau đó không biết phản ứng thế nào nữa. Thẩm Hòa Chiêu ngồi xuống, một tay chậm rãi gõ lên bàn, nhìn nước trên bàn hỏi “Uống nước không?” Chu Hoằng trì độn lắc đầu. Thẩm Hòa Chiêu rất bội phục, nhướng mày, “Uống nhiều như vậy, ngủ lâu như vậy, cũng không khát sao?” Kỳ thực cổ họng Chu Hoằng đã khô đến bốc lửa, cũng đổi cả giọng luôn rồi, nhưng hắn lại không muốn uống, thế là lại lắc đầu. Thẩm Hòa Chiêu nhíu mày, sắc mặt bắt đầu không tốt, “Tôi mang về một ít thức ăn, chắc cậu đói bụng rồi, hay là rời giường ăn đi?” Dạ dày của Chu Hoằng cũng đang cháy, chỉ là hắn vẫn không chú ý, lúc này nghe Thẩm Hòa Chiêu nói xong nhất thời cảm thấy dạ dày cồn cào khó chịu, hắn gãi gãi chăn, từ kẽ răng chật vật nặn ra hai chữ, “Không đói.” Nghe vậy, Thẩm Hòa Chiêu thẳng đầu, bắt đầu không nói một lời quan sát Chu Hoằng, mà Chu Hoằng giống như không ý thức được đờ đẫn nhìn chằm chằm một điểm trước mặt không di chuyển. Mặt Chu Hoằng tái nhợt như tờ giấy, mắt sưng đỏ bất kham, trên trán đều là vẻ mệt mỏi, giữa hai cánh môi khô nứt trắng không có sinh khí mở ra một kẽ hở nhỏ, tựa hồ đang dùng nó để thở dốc, cả gương mặt tuy vẫn có thể nhìn ra nét tuấn tú như trước, lại không có sức sống, nói chung, lúc này hắn tựa như một cơ thể cơ năng sinh lý đột nhiên già đi ba bốn mươi năm, chỉ còn lại có mặt ngoài còn trẻ làm vỏ bọc. Thẩm Hòa Chiêu thở dài, cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, chỉ là anh có chút khó hiểu, vì vậy thoáng cảm thấy bực mình, “Cậu đang nghĩ gì?” Ánh mắt Chu Hoằng lóe lên, hắn mở to mắt, môi khô nứt há ra một tí, khàn khàn nói “Không có gì.” Thẩm Hòa Chiêu giật giật cơ thể, đưa tay xoa gáy, bắt đầu có dấu hiệu phiền não, vừa rồi adrenaline của anh đột nhiên tăng lên một chút, “Đêm qua nếu không phải là tôi, cậu đã đi cùng một người đàn ông xa lạ rồi.” Chu Hoằng phản ứng ngay, thong thả lắc đầu, “Không nhớ rõ.” Thẩm Hòa Chiêu cầm ly nước trên bàn uống một hớp, kề sát vào Chu Hoằng một chút, buồn bực nói, “Bình thường cậu đều không có chút ý thức nguy cơ như vậy sao, uống rượu như điên, không so đo khả năng có thể gặp phải sau đó?” Chu Hoằng không nói chuyện, nhưng trong mắt bắt đầu có ánh sáng rồi, bởi vì cuối cùng hắn nhớ tới Trương Cảnh Minh, tư duy quái dị từ lời nói của Thẩm Hòa Chiêu liên tưởng đến anh. Đầu tiên là hắn khó hiểu nhớ tới cái lần gặp phải Triệu Tả ở trung tâm thương mại, lúc hai người họ nói đến thảm sự lúc đầu, Trương Cảnh Minh đã từng oán giận tương tự, “Sao ngay cả năng lực tự bảo vệ mình em cũng không có chứ?” Chu Hoằng siết chặt chăn trong tay, tiếp đó nghĩ đến vấn đề đã từng suy nghĩ không chỉ một lần, chẳng lẽ vì Trương Cảnh Minh chăm sóc hắn quá tốt, cho nên dần dần hắn đánh mất hết mọi giác ngộ đối đãi nghiêm trọng? Trước kia hắn không cảm thấy có cái gì, thậm chí là ngọt như đường, thẳng đến lúc này hắn từ thiên đường lập tức rơi vào địa ngục, mới phát hiện cảm giác được bảo vệ này thật ra là điều trước đây hắn khinh thường nhất, nhưng hiển nhiên hắn bị cái gọi là tình yêu càng thêm xem trọng làm lú đầu, chẳng những hân hoan tiếp thu lại đắp nặn, còn hậu tri hậu giác thẳng đến lúc này mới biết cáu giận chính mình, nhưng nghĩ nhiều như vậy, có phải trọng điểm không? Ý thức của Chu Hoằng hỗn loạn vô cùng, hắn nhịn không được cầm tay đè chặt đầu đang đau từng cơn, thống khổ nhắm mắt lại, “Anh nói gì? Tôi không nghe rõ…”

làm đến khi em biết mới thôi